Cô nàng bướm hồng tự sướng nhìn ướt át quá đi

Cô nàng bướm hồng tự sướng nhìn ướt át quá đi

Cô nàng bướm hồng tự sướng nhìn ướt át quá đi

Tiếng tích tắc đều đặn từ chiếc đồng hồ treo tường cũ kỹ vang lên, hòa quyện với tiếng gió lạnh lẽo lùa qua khe cửa sổ khép hờ, mang theo hơi ẩm se sắt của mùa đông sắp đến. Hoàng đặt tay lên tay cô, bàn tay anh ấm nóng bao lấy những ngón tay lạnh buốt của cô, giọng dịu nhưng kiên định: “Em yêu, nếu có gì, nói với anh, đừng sợ, anh ở đây mà.” Thư hít sâu, đôi môi mím chặt, cuối cùng không giấu nữa, cô thì thầm: “Anh, là Nam, hắn bảo em gặp hắn tối nay, nếu không hắn gửi ảnh nhà hàng cho anh.” Hoàng siết tay cô chặt hơn, đôi mắt anh thoáng tia giận cháy lên, nhưng giọng vẫn dịu dàng: “Hắn còn dám đe dọa em sao? Thấy Thư, hắn nhếch môi, nụ cười nửa miệng đầy toan tính, “Thư, em tới rồi, tốt lắm, anh tưởng em không dám.” Hắn đứng dậy, bước tới, đôi giày da bóng loáng đạp lên lá khô phát ra tiếng “rộp rộp” khô khốc. Những chiếc lá vàng úa rơi lác đác trên lối đi lát sỏi trắng, ánh đèn đường vàng vọt lập lòe bật sáng, hắt bóng loang lỗ lên mặt đất ẩm ướt sau cơn mưa sáng. Anh đặt cốc xuống bàn, ngồi cạnh Thư, bàn tay ấm áp đặt lên vai cô, giọng trầm đầy yêu thương: “Em yêu, anh tin em, nhưng từ giờ đừng giấu anh chuyện gì nữa, anh không muốn mất em đâu.” Thư ngẩng lên, đôi mắt đỏ hoe chạm vào ánh nhìn dịu dàng của anh, lòng cô như được xoa dịu bởi sự ấm áp ấy, cô gật đầu,